#3: TỚ SỢ VIỆC PHẢI "MỘT MÌNH"
Tớ vô cùng sợ việc phải "một mình"
Không biết là do childhood trauma hay vốn dĩ tớ sinh ra đã như thế, nhưng tớ tự nhận thấy tớ là một đứa rất sợ phải kết thúc một mối quan hệ/ngắt kết nối với bất kì ai đấy xuất hiện trong cuộc đời tớ: bạn thân, bạn thường, bạn trên mạng, bạn cùng khóa hay thậm chí là những mối quan hệ tưởng chừng ngớ ngẩn như kiểu bạn của người cũ.
Họ là một ngàn mảnh ghép để tạo nên tớ của hiện tại, họ khiến cho cuộc sống của tớ trở nên nhộn nhịp và tràn ngập màu sắc hơn bao giờ hết. Ừ thì tớ cũng biết là sẽ có một vài người mang những gam màu tối, và việc họ ở cạnh sẽ chỉ khiến tớ mệt mỏi hơn thôi.
Nhưng tớ vẫn luôn hi vọng.
Tớ vẫn sẽ cố gắng cứu vãn mối quan hệ đó, để cuối cùng chúng tớ vẫn có thể nói chuyện với nhau một cách thoải mái, hoặc, ít nhất là không thù ghét nhau.
Maybe một phần cũng do tớ sợ sự cô đơn, sợ bị bỏ rơi chăng?
Có thể với người khác, việc được 1 mình làm nhiều thứ, 1 mình trải nghiệm là điều rất tuyệt vời, vì lúc ấy họ sẽ có không gian riêng, họ sẽ được thoải mái là chính họ.
Nhưng tớ thì không. Việc phải "1 mình" như vậy chính xác là một cực hình đối với tớ.
Nghe thật nực cười, nhưng mà chính là nó đó, fear of abandonment.
Vậy nên tớ cực kì trân trọng bất cứ một ai đã bước vào cuộc sống của tớ. Cho dù họ có thân thiết hay xã giao, dù họ có là những gam màu hạnh phúc hay trầm buồn; dù họ có làm tớ vui vẻ hay đau khổ, họ vẫn là một phần của tớ, tạo nên tớ.
Vì vậy, nếu đã đi cùng một quãng đường, xin hãy đồng hành cùng tớ lâu hơn một chút, vì mọi người có ý nghĩa với tớ hơn mọi người tưởng rất nhiều đó!
Nhận xét
Đăng nhận xét