#8: PLEASE STAY...
Có những người đã bước vào cuộc đời tớ bằng cả sự kiên nhẫn và dịu dàng, như thể họ chẳng vội vàng gì, như thể họ có thể đợi tớ cả đời. Tớ đã cố đẩy họ đi vô số lần – bằng những bức tường cao vời vợi, bằng sự hời hợt, bằng những câu từ lạnh nhạt. Nhưng rồi họ vẫn ở đó. Những ngày bên họ nhẹ nhàng đến mức tớ nghĩ rằng có lẽ tớ cũng xứng đáng với thứ tình cảm ấy. Họ hiểu tớ sợ hãi điều gì, biết tớ luôn cẩn trọng trước khi bước vào một mối quan hệ ra sao. Họ không vội vã, không áp đặt, không ràng buộc. Chỉ ở cạnh, chỉ dịu dàng, chỉ lặng lẽ trao cho tớ cảm giác an toàn, cảm giác yêu và được yêu - những cảm giác mà tớ luôn khao khát được nhận lại sau vô số lần cho đi nhưng không có hồi đáp. Họ khiến tớ mủi lòng. Khiến tớ rung động. Khiến tớ tin rằng có lẽ lần này sẽ khác. Rằng có lẽ lần này sẽ có ai đó thực sự ở lại, dù tớ có bao nhiêu lần vô thức xua tay, có bao nhiêu lần ngập ngừng không dám tiến tới. Họ khiến tớ hy vọng và tự hỏi liệu lần này có phải là lần tớ có thể tin tưởng...